
Tăng trưởng nội lực là làm cho cái nội lực của chúng ta mỗi ngày mỗi phát triển, mỗi lớn mạnh hơn lên.
Nội lực là gì?
Nội lực là cái sức mạnh tiềm tàng bên trong của chúng ta. Sức mạnh ấy được sinh ra và được trưởng dưỡng bằng chất liệu của đạo pháp. Sức mạnh ấy do sự tu tập và thực hành chánh pháp mà có. Sức mạnh ấy phát ra từ ánh sáng trí tuệ và cũng được kiểm chứng, điều khiển bởi chính ánh sáng trí tuệ ấy.
Chúng ta không nên nhầm lẫn giữa trí tuệ và trí thức.
Trí tuệ là sự hiểu biết, sự sáng suốt có được do sự điều khiển tâm ý lắng đọng. Nói một cách khác, trí tuệ là do sự tu tập thiền quán phát sinh ra.
Trí thức là sự hiểu biết nhậm lẹ ngang qua sự phân biệt, cuộc sống thế gian hoặc đào được trong sách vở hay được truyền dạy bởi người khác.
Người có trí tuệ là có một sức mạnh nội tâm phong phú. Luôn được hướng dẫn và thắp sáng bởi ngọn đuốc chánh pháp. Đây chính là điều mà Đức Phật đã căn dặn các hàng đệ tử của Ngài trước khi tịch diệt: “Này các con, hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi. Thắp lên với ngọn đuốc chánh pháp, đứng thắp lên với ngọn đuốc nào khác.”
Tự mình tức là tự lực. Tự lực sẽ có được một nội lực. Nội lực ấy kinh qua sự thực hành chánh pháp. Chánh pháp là giáo pháp có một giá trị tuyệt đối. Thế nào là giá trị tuyệt đối? Giá trị tuyệt đối là giá trị vượt không gian và thời gian. Đức Phật dạy: Các ngươi đừng vội tin những gì ta nói. Hãy đem những điều ấy áp dụng vào đời sống hàng ngày, khi nào thấy thực sự có lợi cho chính bản thân mình và cho những người khác, chưa đủ, cả hiện tại và mãi mãi trong tương lai, bây giờ hãy tin. Và Ngài kết luận: Một sự thực như vậy mới được gọi là chân lý, là chánh pháp, là một điều trọn lành.
Lợi mình hại người, dĩ nhiên, là một điều ác. Lợi người hại mình là một điều ác khác. Lợi mình lợi người, chưa đủ yếu tố kết luận là điều thiện. Lợi mình, lợi người cả hiện tại và tương lai, điều ấy mới được là điều thiện. Và, giá trị tuyệt đối nằm ở đấy.
Quan sát và thực hành những điều như trên, người ấy sẽ có được một sức mạnh về nội tâm, một sức mạnh của chánh pháp hay phật pháp.
Thế giới của chúng ta đương sống là thế giới lưỡng nguyên, thế giới của những đối đãi tương quan. Có chánh pháp tất nhiên có tà pháp. Có phật pháp là có vô minh pháp. Có đạo pháp hay xuất thế pháp thì có thế pháp. Thế pháp, như trên đã nói, là sự hiểu biết qua cuộc sống đối đãi hằng ngày, qua vọng tâm phân biệt, qua sự so đo tính toán hoặc qua sách vở đem đến. Không ai giám phủ nhận sự hiểu biết nầy, vì nó hiện hữu trong cuộc sống; nhưng nó chỉ có giá trị tương đối, nghĩa là nó có thể thay đổi theo từng thời gian và từng địa vực. Trên bình diện thế pháp, sự hiểu biết này nó cũng có một sức mạnh giúp chúng ta xây dựng được một cuộc sống vật chất đầy đủ, giúp chúng ta xây dựng những cơ đồ theo ý muốn. Nhưng cũng chính lịch sử thế pháp này đã minh chứng, bao nhiêu cơ đồ được xây dựng trên kinh nghiệm hiểu biết phân biệt giữa đời đều đi qua không lưu lại một hình bóng khả ái. Hoặc nếu có, cũng chỉ là những bóng mờ qua thời đại mà thôi. Nếu ngày xưa Đức Phật, không từ bỏ hoàng cung để tự đi tìm một con đường giải thoát chân chính cho chính mình và cho chúng sanh, mà chỉ làm một vị minh quân thống lãnh toàn cõi Ấn Độ, thì ân đức của Ngài nhiều lắm cũng chỉ thấm nhuần vào lòng dân của thời bấy giờ.
Là Phật tử, người đã trở về với đức Phật, nương theo chánh pháp của đức Phật, dùng chánh pháp ấy làm ngọn đuốc soi đường, đương đi trên con đường đức Phật đã đi (chính Ngài đã đạt đến đỉnh cao của tuệ giác), chúng ta có quyền tự hào là ta đã được soi rọi bằng ánh đuốc trí tuệ; đã và đương có một sức mạnh nội tâm, dù sức mạnh ấy còn đương khiêm tốn. Nếu chẳng phải vậy, thì chúng ta đã không giám quay đầu về với đức Phật với chánh pháp ngút ngàn trí tuệ của Ngài. Hành động quay về với Đức Phật và chánh pháp của Ngài của chúng ta hôm nay đã chứng minh được điều đó một cách hùng hồn. Tuy nhiên chúng ta cũng cần phải tự cảnh tỉnh từng giờ từng phút để làm cho nguồn năng lực nội tâm ấy mỗi ngày một phát triển hơn lên, đừng để nó tiêu mòn hay băng hoại theo thời gian.
Tự thức tỉnh mình tức là chúng ta đương bón phân, tưới nước cho cây NỘI LỰC của chúng ta đơm bông kết quả vậy.
Hương Đạo 11, 01/1980