
… theo ta cùng những tháng, năm…
Ðúng một năm, sau ngày anh Ðại vĩnh viễn ra đi, Nội của tôi cũng ngã bệnh rồi mất! Ðiều trùng hợp ngẫu nhiên là cả hai đã không hẹn, mà xa lìa cõi tạm này trong cùng một khoảng thời gian tháng 5, nên bỗng dưng là, tháng 5* đáng ghét và đáng thương, bởi tháng 5 của tôi bây giờ:
Niềm đau quá khứ đi về
Tràn lan mưa móc bốn bề ra hoa
Kể từ sử lịch phôi pha
Ðoạn trường phương cảo từ ta gặp người
(Bùi Giáng)
Thời gian như con nước theo dòng xuôi về viễn khơi, như cánh chim bay tàn bóng thinh không. Anh Ðại và Nội bây giờ chắc đang tiêu dao trong cõi vô cùng, chẳng còn ở lại nơi chốn trần gian ảo ảnh này với cháu con, với anh em và bạn bè thân thiết. Người đi và kẻ ở, niềm nhớ nhung thương tiếc đã đành, nhưng cũng chẳng mong có một sự trở lại vào vòng sinh diệt vô thường, nơi cõi ta bà náo động và não nề tử sinh này.
Hồi đó, tôi vẫn nhớ như in là ngày cưới của con gái anh chị Tâm Hòa. Ðám cưới tổ chức tại nhà hàng Seafood Palace 2, tọa lạc gần bên bệnh viện West Anaheim, nơi mà anh Ðại nằm điều trị chứng bệnh ung thư vừa đến thời kỳ nguy kịch. Buổi tối, tôi ghé lại thăm và chúc mừng gia đình anh chị Tâm Hòa, rồi xin phép không ngồi lại dự tiệc, để sang với Anh Ðại. Cô y tá cho vào nhưng không quên nhắc đã gần hết giờ thăm bệnh. Tôi bước vội vào phòng Anh đang nằm, nhìn Anh còm cỏi trong bộ đồ bệnh viện màu xanh da trời nhợt nhạt, đôi mắt trĩu nặng, cố nhướn to để nhìn tôi như tỏ vẻ một sự vui mừng. Tôi biết anh đang cố gắng lắm, để tạo cho mình một niềm tin, một sự an lạc như lúc còn khoẻ mạnh anh vẫn luôn mang đến cho anh chị em những khi làm việc mệt nhọc. Tôi nắm tay Anh, cánh tay khẳng khiu, tái sạm nơi cạnh giường và hỏi thăm đủ chuyện về bệnh tình. Thỉnh thoảng, vô tư tôi vuốt nhẹ trên làn da khô đã hiện rõ vết chai sạm, thâm bầm. Và, chỉ trong thoáng chốc ấy thôi, tôi đã nhận ra có điều gì đã và đang thay đổi thật nhanh chóng, khó tin giữa lòng mình… Rồi Anh rút nhẹ cánh tay, nâng lên cao, tìm nắm bàn tay tôi siết chặt, bờ môi Anh mấp mấy, thều thào đứt quãng: ‘Ráng lo cho tổ chức!’
Lần ấy cũng là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Anh khóc, hai hàng nước trong veo chảy xuôi từ hai hốc mắt sâu hoắm, dù cố ngăn nhưng vẫn đổ dài trên hai gò má chênh vênh, như chừng là dấu hiệu của mộ địa. Khi đó, không gian vỡ oà, cõi lòng tôi cùng Anh gãy gập…
Một hồi lâu, Anh nhắm mắt, như vừa trút hết nỗi nhọc nhằn để trả lại căn phòng sự im lắng đến ngộp thở, và như thể là Anh đã trút hết tàn hơi để nói với đứa em này vỏn vẹn chỉ một câu ngắn ngủi nhưng sâu đậm và ý nghĩa để tôi sẽ mang theo trọn đời.
Tháng 5 của tôi, thật đáng ghét vì đã mang đi những người thân trong cuộc đời!
Tháng 5 và tôi, ray rứt cõi lòng nỗi nhớ về một người Anh với những tình xưa, nghĩa cũ.
Tháng 5 choáng ngợp nỗi nhớ và niềm thương!
Cố nhân ơi!
Cõi mộng nào.
Rêu phong bia mộ bên bờ đại dương.
(Ngô Văn Tao)
29.4…
Tưởng nhớ Cố Huynh Trưởng Nguyên Hiền Nguyễn Tứ Ðại,
nguyên Phó Trưởng Ban Ngành Nam BHD Miền Nam California,
tiền thân BHD Miền Quảng Ðức
Quảng Pháp Trần Minh Triết
* Huynh trưởng Cấp Tấn Nguyên Hiền Nguyễn Tứ Ðại mất ngày 5 tháng 5, 1996.