
Đây là một lời giải thích kinh nghiệm tuyệt vời về “nhẫn” thực sự là gì.
“Nhẫn giải quyết việc kiểm tra phản ứng cảm xúc, nhưng nó không phải là sự phủ nhận trí thông minh. Nhẫn có kiến thức căn bản để nhận ra rằng một vấn đề hoặc một nỗi đau không phải là thứ để trốn chạy, bối rối hay thương hại bản thân. Nó có sự khôn ngoan để biết rằng chúng ta phải sắp xếp thứ tự ưu tiên cho các bước mà chúng ta có thể giải quyết đau khổ. Thực sự là có thể tìm thấy được một con đường để đến đích; rất có thể cần thêm các cuộc đàm phán để giải quyết vấn đề; có thể có một loại thuốc làm dịu cơn đau. Nhưng điều đầu tiên cần làm là không phản ứng – không nổi cơn thịnh nộ, tuyệt vọng hay mất tinh thần. Nỗ lực đầu tiên của chúng ta là vẽ một đường xung quanh đau khổ, lùi lại một bước và biết “nó là vậy đó.” Sau đó, nỗ lực để nhớ rằng chúng ta có thể thoát khỏi đau khổ: rằng chúng ta có thể buông bỏ; chúng ta không cần phải chịu đựng. Áp dụng nó vào thực tế và vững tin. Sau hồi ức ban đầu đó, chúng ta có động lực để điều tra, và sau đó tìm ra cái móc buộc trái tim mình vào những điều khủng hoảng của cuộc sống.
Tất cả điều này cần đến nhẫn. Nhẫn giữ chúng ta hiện diện với đau khổ một cách rộng rãi, khuyến khích tâm hồn rộng mở. Và một tâm hồn cởi mở tự nó sẽ cảm thấy bình yên hơn, vừa dễ dàng nhìn ra nguyên nhân gây ra đau khổ.
Nhẫn không phải là sự cam chịu bất lực trước những khó khăn của cuộc sống; nó cũng không có nghĩa rằng đau khổ là ổn. Điều đó không phải là từ chối mọi thứ và không tìm cách để cải thiện hành vi của chúng ta. Nó cũng không có nghĩa là phải chấp nhận một cái gì đó cho đến khi nó biến mất. Thực hành nhẫn có nghĩa là phải gánh chịu khổ đau mà không mong đợi rằng nó sẽ biến mất. Trong sự hoàn hảo của nó, nhẫn có nghĩa là từ bỏ bất kỳ loại thời hạn nào, để tâm trí thanh thản và nhẹ nhàng. Nhưng nếu nhẫn chưa thuần khiết (và cần có thời gian để phát triển tính nhẫn!), tâm trí vẫn cảm thấy tự đề cao hoặc phòng thủ. Nhẫn không đúng đắn là thái độ: “Cứ cố chấp và cuối cùng mọi thứ sẽ tốt hơn; Cuối cùng, tôi sẽ tìm được cách của riêng mình nếu tôi đủ nhẫn.” Cách tiếp cận này có thể tạm thời ngăn chặn hoặc làm mờ ranh giới của đau khổ, nhưng nó không giải quyết được sự phản kháng hoặc mong muốn là gốc rễ của đau khổ.
Nhẫn thuần túy là thái độ thừa nhận sự hiện diện của một thứ gì đó mà không thêm bất cứ thứ gì vào nó hoặc che đậy nó. Nó được hỗ trợ bởi cái nhìn sâu sắc rằng khi tâm trí của một người ngừng bồn chồn, than vãn và đổ lỗi, thì đau khổ có thể được thấu cảm. Do sự đau khổ này đã làm dấy lên hận thù, tham lam và tuyệt vọng, và nhờ thực hành Giáo pháp, hay Con đường giải thoát, dòng năng lượng và cảm xúc của nó mới có thể được chấm dứt. Khả năng phản ứng không phải là sự thật của tâm trí; nó là một phản xạ có điều kiện, và nó không phải là tự thân. Do đó, đau khổ có thể được xóa bỏ, và khi nó được giải thoát, tâm trí sẽ tự do.”
_________________________
Trích từ Parami, Cách vượt qua cơn lũ trong cuộc đời của Ajahn Sucitto
What is the meaning
of patience in Buddhism?
Here is a wonderful experiential explanation of what real patience is.
Patience deals with checking emotional reactions, but it’s not a denial of emotional intelligence. Patience has the gut-knowledge that recognizes that a problem or a pain is not something to run away from, get flustered by or be self-pitying about. It has the wisdom to know that we have to prioritize the steps through which we can resolve suffering. It’s true that it may be possible to find an alternative route to the destination; it may well be that more negotiations are needed to resolve the problem; it may be that there’s a medicine that will ease the pain. But the first thing to do is to not react — to not rage, despair or mentally proliferate. Our first effort is to draw a line around the suffering, take a step back and know ‘that’s that.’ Then there’s the effort to recollect that we can be free of the suffering: that we can let go; we don’t have to take suffering in and adopt it as final, real and solid. After that initial recollection we have the encouragement to investigate, and then to draw out the hook that snags our hearts on the rough stuff of life.
All this takes patience. Patience holds us present with the suffering in a spacious way, encouraging the mind to open. And an open mind both feels more peaceful in itself, and more readily sees into the cause of its suffering.
Patience is not a numbing resignation to the difficulties of life; it doesn’t mean that suffering is all right. It doesn’t mean shrugging things off and not looking to improve our behaviour. Nor does it mean putting up with something until it goes away. The practice of patience means bearing with dukkha without the expectation that it will go away. In its perfection, patience means giving up any kind of deadline, so the mind is serene and equanimous. But if the patience isn’t pure yet (and it takes time to develop patience!), the mind still feels pushy or defensive. Impure patience is the attitude: ‘Just hold on and eventually things will get better; I’ll get my own way in the end if I’m patient enough.’ This approach can temporarily block or blunt the edge of suffering, but it doesn’t deal with the resistance or the desire that is suffering’s root.
Pure patience is the kind of acceptance that acknowledges the presence of something without adding anything to it or covering it up. It is supported by the insight that when one’s mind stops fidgeting, whining and blaming, then suffering can be understood. It is this suffering that stirs up hatred and greed and despair, and it is through practising the Dhamma, or Way, of liberation that its energy and emotional current can be stopped. Reactivity isn’t the truth of the mind; it’s a conditioned reflex, and it’s not self. Because of that, suffering can be undone, and when it is, the mind is free.
From Parami, Ways to Cross Life’s Floods by Ajahn Sucitto