
Sài Gòn Ơi Tại Sao Thương, Không Ở?
Nhớ Mà Đi, Đi Được… Trời Ơi!
Sài Gòn bây giờ sao em nhỉ? Mười năm rồi, anh có biết gì đâu! Chiều hôm nay, nghe lạnh, biết là Thu, anh nhớ quá lá me bay hồi đó…Hồi đó em còn là cô bé nhỏ, tóc thề buông che kín nửa bờ vai. Em tan trường về giữa lá me bay, chiều lành lạnh khiến chân mày líu ríu. Anh sắp đi, gặp em lòng bỗng dịu, tưởng như mình còn mãi tuổi thanh niên! Chẳng hiểu vì sao anh với em quen. Anh chỉ nhớ đã cầm tay em rất chặt…Anh chỉ nhớ đã hôn em ở mắt. Mắt em chao như thể lá me bay…
Sài Gòn bây giờ, em không nhớ đến ai. Mười năm rồi, anh chờ thư không thấy. Những mùa Hạ đốt lòng em, đã cháy, chút tình yêu thơ dại chắc chi còn? Lá me bay, mùa Thu, hẳn buồn. Em đã lớn…Mười năm. Hăm sáu tuổi! Hồi gặp em, anh là người chết đuối. Xa em rồi là tan, tựa mây tan. Lá me xanh khi đã nhuốm sắc vàng, rồi sẽ rụng, trải lên đường quá khứ…
Sài Gòn bây giờ, nếu anh về làm khách lữ, em làm gì, có nhoẻn nụ cười duyên? Hình như anh sắp sửa phát cơn điên! Phải trở ngược, phải băng về dĩ vãng! Lá me vàng, mùa Thu nào vẫn sáng, chắc vẫn còn cài trên tóc em thôi…Mười năm, ôi! Anh cứ nhớ em hoài, quên cả tuổi mình đang mùa sương tuyết! Nhiều lúc anh chỉ muốn làm một bài thơ Tứ Tuyệt như Thôi Hộ ngày xưa gặp một giai nhân đứng dưới cội đào một sáng mùa Xuân, khi trở lại nghe tin nàng đã chết. Em ơi em chẳng có gì bất diệt, thiệt vậy sao? Ngay với cả Sài Gòn!
Sài Gòn bây giờ ra sao? Anh hỏi mãi hỏi mòn, lá me rụng trong hồn bay tứ tán…Phải chi anh đừng đi, đừng xa “Cách Mạng”, lá me bay chắc đầy ấp mộ tàn binh? Bạn bè anh còn mãi tuổi Xuân xanh, như em vậy… làm cho anh thương nhớ! Sài Gòn ơi, tại sao thương, không ở? Nhớ mà đi, đi được, trời ơi!
Hồn Lênh Đênh Mãi Ở Quê Xa
Bốn giờ…chưa thấy sương sa xuống. Thành phố đèn vàng vẫn sáng trưng. Người đi bỏ báo dừng xe lại, mở cái thùng ra để một chồng…
Tôi ngồi hút thuốc hàng hiên lạnh. Khói quyện, không dè sương bốc theo! Rồi năm giờ sáng, đèn chưa tắt, thành phố như ai đắp vải điều!
Tôi ngó mông lung rồi giới hạn (bởi trời bởi đất còn gì đâu!). Rừng thông trước ngõ chìm theo núi cho biển trong tôi hóa vạc dầu!
Từ năm giờ sáng đời thay đổi, một cõi phồn hoa hóa đại dương! Dài suốt hành lang mờ bóng nước, tóc tôi vừa nhỏ giọt mù sương…
Tôi ngồi im lặng, năm rồi sáu, rồi bảy giờ hơn…nhớ mặt trời. (Không biết mặt trời hay mặt bé, mặt nào ấm nhỉ nụ hôn môi?)
Hỡi bé! Gọi người yêu thế đó, tôi nghe mình chẳng lớn hơn ai! Bây giờ trở ngược thời thơ ấu, thơ có cần chi…chuyện nối dài?
Tôi nói gì đây trong buổi sáng? Hồn lênh đênh mãi ở quê xa. Gợi câu sông núi mà tê tái, ngày tháng vô tình cứ lướt qua…
Mới nói núi thôi, chưa nói sông, sương mù đã giấu hết rừng thông…Mặt trời Đà Lạt, đây, không hiện, chỉ nở vô duyên những đóa hồng!
Nắng Rớt Vườn Xuân
Người nằm ngửa mặt ngó xuân sang
ngó nắng rơi trên nhánh mộng vàng
ngó nỗi quạnh hiu mình trải rộng
thơ tình không muốn lật sang trang
Người nằm như thế bao lâu nữa?
suốt một mùa Xuân ba tháng ư!
hay buổi mai, rồi trưa nhắm mắt
rồi chiều lạnh mặt một cơn mưa?
Người nằm ngửa mặt, mùa Xuân đứng
ngoài cổng vườn hoa không bấm chuông
tiếng pháo giao thừa không thể vọng
qua làn mây khói, lớp mù sương!
Người nằm như thế, nằm yên nhé!
tôi, áng mây Xuân thấp, lững lờ…
cổng nắng then cài con bướm đậu
là hồn tôi đó, nắng không xua!
Người mà nhỏm dậy vài ba phút
đời đã chẳng buồn như tiếng than!
người ngó mùa Xuân hay nín thở?
tôi chìm đâu nhỉ cõi nhân gian?
Sao người không nói lời chi cả?
một tiếng cuối cùng tôi muốn nghe!
mấy chục năm quen, chừ mặt lạ
răng ngà khít rịt tiếng mô tê!
Người nằm nước mắt đang tuôn chảy
suối lệ lòng tôi phát tự đâu?
Tổ quốc Quê hương không kịp thấy
cổng vườn Xuân nắng, rớt, ai lau?