
ta đã chung cùng một chữ không
đừng tìm nhau nữa: trong kinh kệ
con chữ khôn cùng: những hóa thân.
đừng chờ nhau nữa: trong hơi thở
ta đã chung!
– cùng một chữ không.
nghiệp đôi ta:
thinh-lặng-bướu-ân-tình,
em thinh lặng, và hàng cây cũng thế.
chở thời gian đàm tiếu ở trên cành.
lá rụng xuống, cho mầm non chuyển dạ.
tôi qua đời, để có lại em, xanh!
đất thinh lặng, như chưa từng cất tiếng.
chỉ tại tôi nhấp nhổm, mưu toan.
tâm nhiễu sự, gây bao điều thất thiệt,
đổ oan cho số, phần mọi vui, buồn.
nước thinh lặng, tựa tấm gương trong, suốt.
có màu đâu! mà phân biệt trắng / đen.
như hạnh phúc những tưởng là vĩnh cửu!?!
đâu biết rằng khoảnh khắc trước vô biên.
gió thinh lặng, chỉ cái ta quẫy, thúc.
tâm là tôi? vậy ai mới là ta?
ai đau khổ? và, ai vừa hớn hở?
ai là ai? trong khối thịt, xương kia?
trích Qua Môi Em: Tôi Thở Biết Bao Đời, 2004
Nguồn: Du Tử Lê