
Thầy Tuệ Sỹ (Tranh họa sĩ Trương Đình Uyên)
Viết về Thầy Tuệ Sĩ
Là viết bằng trái tim cúng dường
Những bài thơ viễn mộng tuổi tráng niên
Những bài giảng diệu vi Phật Pháp
Những lời dặn dò thế hệ tre măng
Những quyền sách thành hình nhọc nhằn
Tất cả là nụ cười trên môi tĩnh lặng
Là đóa hoa vi tiếu tặng búp sen
Nở ngát cả đạo tràng hương thâm áo
Ngát từ bi tâm giác ngộ tỏ tường
Từ hang động của trái tim
Từ lớp phù sa lòng sông Chín Rồng
Nơi lá tràm mục chân rừng trầm thủy
Dưới mũi U Minh hay tận đầu ngàn Bắc
Khô khốc gió Lào và bão tố miền Trung.
Hoa trời rải xuống lòng Bồ Tát
Tán thán mật sầu bằng sương mai Đà Lạt
Ca thán bi sầu bức dư đồ đau nhầu nát
Mưa bụi mù giăng ba mươi sáu phố phường
Mưa phùn xám cố đô mờ thành nội
Miền Nam sầu dâng trên mùa nước nổi
Mưa dầm Sài Gòn đường phố thành sông
Tấm lòng Thầy đã nguyện với giang sơn
Lá Bồ Đề là tâm cây đạo hạnh.
Viết về Thầy bằng trái tim tha thiết
Một người dân sinh thành trên nước Việt
Một con dân lìa tổ quốc lưu vong
Một Phật tử trong khu rừng mạt Pháp
Quá ít cây được ban áo cà sa
Những cổ thụ sâu trong rừng ẩn mật
Có thoát bàn tay đao phủ thủ quỷ nhân?
Thầy Tuệ Sĩ gầy như nhánh liễu
Nhánh liễu Quán Thế Âm dúng nước Cam Lồ
Tâm từ bi đưa người qua biển khổ
Thầy một đời từ ái giảng dịch Kinh
Hàng Phật tử tri ân lòng đạo hạnh
Như vầng trăng soi sáng đường vô minh
Từ ao bùn vươn lên búp sen trinh
Và im lặng nở bừng trong tâm thức
Chợt cảm nhận được nụ cười hàm tiếu
Và tri ân bàn tay Phật niệm sen.
Người làm thơ nhẫn nha bóc vỏ
Trái Cám từng lớp vẩy được tách ra
Ruột lõi đã hiện nguyên hình con cá
Cá nàng Cám tưng tiu nuôi làm bạn
Như Đạo là bạn người trọng nhân tâm
Người làm thơ ngôn ngữ vốn thiện lành
Trái Tim là nguồn khai tâm thiền sư
Milarepa hát bài thơ giảng đạo
Thi nhân quý từng nét đẹp trần gian.
Thi nhân Tuệ Sĩ là hào quang cửa Phật
Là truyền thừa của ánh sáng từ bi
Một đài sen thân tâm an lạc
Một hương thơm còn mãi với thời gian.
(081920, mùng Một, tháng Bảy)