
Buổi tối cuối cùng, chỉ còn lại bà với hơi thở nhọc…
*
Phòng có hai giường bệnh, những ngày ở đây tôi nghe đủ những lời dằn vặt của ba cậu con trai, họ không đến cùng lúc, nhưng có cùng một luận điệu:
– Bà không đưa tiền, không ai giặt đồ cho bà đâu…
– Bà phải đưa tôi 400 ngàn
– Sao bà lại cho hai đứa kia nhiều hơn?
…
trước đó, một trong ba cậu gọi cho hai người kia, bàn bạc tìm một nursing home cho bà, giọng bình thản pha chút hân hoan như đang làm điều ban ơn. Đầu dây kia chắc có sự đồng tình…
Một điều lạ là, khi nghe những lời nói đó, bà vẫn bình thản, vui vẻ như thể sốt ruột trông đợi ngày mai được người ta chuyển bà đi ngay.
Bà kể, bà còn đứa con gái bỏ nhà đi từ hồi 16 tuổi, bặt tin. Giờ nó đã quá 30, mà bà vẫn không biết nó đang ở đâu.
“Mấy anh nó có phần hết, con bé thì chưa!”
Gia tài bà để lại cho con, trong cả hai ý nghĩa không bao giờ là đủ. Đủ với lòng yêu thương bao dung của bà, và chẳng bao giờ đủ cho lũ con bội tình, tham lam ích kỷ xâu xé nhau.
*
Đêm nay đêm cuối, tôi ngồi nghe tiếng thở của bà, trong tiếng thoi thóp đó, tôi tin tình thương của người mẹ chưa bao giờ cạn kiệt cho con…
Fountain Valley, CA, 2017
Uyên Nguyên