

… ngửa cổ nuốt từng giọt rượu đắng
buồn vu vơ vỡ nợ làm người…
Mấy hôm nay bỗng nhớ đến Anh da diết! Nỗi nhớ không bình thường như người ở dương gian chợt nhớ về một người thân nào đó đã khuất mà, bởi, giữa những giao tình đã từng có nơi cõi nhân gian là, những món nợ ân nghĩa chưa đáp trọn. Một thời, có những lời nói tưởng bông đùa, bâng quơ, chiếu lệ…, mà có khi đã trở thành một lời trăng trối, thành khẩn, trông cậy. Và điều này cũng còn tùy thuộc ở tấm lòng hằng quý trọng nhau.
…
Mấy hôm trước, nhờ trưởng Tuệ Linh sao lại cho “bức tâm thư” và sưu lục một số tư liệu khác về Trưởng niên Tâm Lạc Nguyễn Văn Thục, vì dự định làm một số báo Hoa Đàm chủ đề đặc biệt cho tháng tới. Trưởng Tuệ Linh nhiệt tình làm ngay, sáng hôm sau đã gọi rất sớm, trao đến tận nhà, rồi trước khi ra về không quên dặn: “cậu cần gì thêm thì đến nhà tôi… vì tư liệu nhiều quá… chúng tôi lớn tuổi rồi, giữ làm gì…”
Vâng thưa Anh! chúng ta “đã vô thường” ngay từ lúc cất tiếng khóc chào đời, nên đối với Tổ chức Áo Lam thân thương, chúng ta có gì mà giữ làm riêng?
…
Buổi sáng hôm nay trời mưa, và dự báo trời sẽ mưa như vậy lê thê thêm mấy ngày nữa. Tôi ngồi lặng lẽ giữa “Mặc Cốc”, bên bình “Độc Ẩm” thơm hương trà Sen Thành Nội Mẹ từng gói cho, vuốt lại ngay ngắn những tờ thư của Anh đã gởi cho mình từ nhiều năm trước, những tờ thư mở ra một không gian bao la hằng thế kỷ, mà cũng có khi chỉ là, những khoảnh khắc thật ngắn ngủi của đời người!
Một lần anh viết: “… Như Triết cũng biết có nhiều lúc cần “tâm sự” (riêng) với nhau hơn. Những thắc mắc, nhiều lúc cũng khó nói với SỐ ĐÔNG ACE khác, khi ACE chưa thật… hiểu mình. Anh thì vẫn giữ “nguyên tắc” NÓI THẲNG và NÓI THẬT (lòng mình) và… chỉ thường liên lạc với ACE nào thật hiểu mình mà thôi… Từ trước cho đến nay anh không bao giờ đánh email cho nhiều người, và đặc biệt cho một tập thể. Lý do: trăm người thì có 100 ý kiến khác (thuận và nghịch), và… chỉ có một chút vô ý, sai sót là bị ACE hiểu lầm, thật tai hại… Mô Phật! Anh đang chờ đợi được đọc những bài viết của Triết…”
Những bài viết ở đây, theo anh là “những gì đã xảy ra trước và sau đại hội hợp nhất GĐPTVNHK tháng 4, 2004” (Chữ của anh Thục dùng), mà anh cứ nài nỉ tôi cố gắng viết lại. Mà viết lại không phải để Anh phán xét công tội. Cốt để phần nào hiểu ACE và dù ở một phương trời xa khác, vẫn tha thiết còn được góp phần ý kiến với ACE trong một giai đoạn khó khăn không phải chỉ riêng Tổ chức GĐPT Hoa Kỳ, mà là giai đoạn chuyển vận của lịch sử Phật giáo Việt Nam và Đất nước Việt Nam giữa lòng bão táp.
Tôi có hứa, và lời hứa đã bỏ trôi mất cho đến ngày anh Thục nhắm mắt!
Cũng bởi nhiều lần, trong nhiều hoàn cảnh riêng khác, khi trưởng Tâm Tựu Sử Thành căn dặn, “Nếu Triết muốn từ chức (BHDTƯ) thì âm thầm, không viết thư từ chức chi hết. Tổ chức mình đã có nhiều khó khăn từ sau Đại hội tháng 4, 2004, nên ‘đừng làm náo động đạo tràng’ thêm nữa…”. Thương và tin anh Tâm Tựu nói, tôi đã nghe, để có lúc ngỡ ngàng, niềm tin hụt hẫng!
Nhưng dầu sao, với riêng anh Tâm Tựu Sử Thành tôi chưa từng ôm lòng buồn phiền về những điều đã đối với nhau, chỉ từng khi nghĩ lại, thấy thương! Vì tôi vẫn thường hỏi tin anh, để biết Anh bây giờ ở nơi phương trời xa cách, cũng lặng lẽ, và trong những phút giây quạnh quẽ này, tôi và anh có gì khác – một thân phận “lưu đày!”
…
Buổi sáng đầu năm mới, mưa như tặng phẩm của đất trời thản nhiên tưới tẩm lên muôn hoa – lá – cành trong khuôn vườn nhà. Tôi nghe văng vẳng giữa tiếng gọi khản kêu đàn của bầy chim non trên những táng cây sum suê, âm ba của một bài hát, còn rất nồng nàn:
“… Trong sân chùa này, có một loài cây, là cây Vô Ưu, mà em là hoa, chị là lá còn anh là cành… Một loài hoa là hoa Vô Ưu… Cho Anh, cho Chị, cho Em…”
…
Có thêm một mùa Xuân trong cuộc đời này, tôi biết còn có những phần nợ vẫn phải trả cho hết, như thể mong được thay đổi bao “quả nghiệp gieo trồng” có từ nhiều đời nhiều kiếp trước và cả trong kiếp sống hiện tại, song, cùng là những “nghịch hạnh” cho mình tu tập để nương dần về một bờ giác luôn sẵn có giữa cõi lòng.
Buổi sáng, cầm trên tay mấy tờ thư của Anh đã gởi hôm nào mà vẫn tưởng còn rất mới, để nghe nỗi nhớ da diết chạy rân ran trên sống lưng. Tờ thư của anh như một “tờ giấy báo nợ”, để giữa những món nợ chồng chất trong cuộc sinh nhai tôi luôn ghi nhớ và còn mong ngày sau sẽ trả hết, thì vẫn có những phần nợ – như tôi còn nợ anh một lời hứa sâu nặng – còn đem theo vào chốn lưu đày ở cõi nhân gian.
1.
Buồn, vui tủn mủn làm người
ngàn sau để lại tiếng cười dở dang
2.
nỗi nhớ mông lung không dung nhan
sắc hương em đã lạt phai màu phấn
sự thật bao giờ cũng cẩn mật về sau
chân lý là,
lúc muộn màng…
… mình biết yêu nhau
3.
tiếng khóc vang lên trong đêm tối
là nỗi buồn trầy xước xương da
ngửa cổ nuốt từng giọt rượu đắng
buồn vu vơ vỡ nợ làm người
khi nào trả hết xong xuôi
sẽ theo em về lại nguồn cội
xếp bằng ngồi… chao ơi là nhớ
câu kinh mẹ ru hời tuổi ầu ơ.
Ầu ơ con ngủ cho ngon
ngày sau lớn dậy… thấm đòn nhân gian
cái roi mẹ dạm chứa chan
ngọn đòn người quất bạo tàn
mẹ ơi!
Mặc Cốc 02 tháng Giêng năm 2011
Quảng Pháp Trần Minh Triết