
“𝑽𝒖 𝑳𝒂𝒏 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒍𝒂̣𝒚 𝑷𝒉𝒂̣̂𝒕 đ𝒆̂̉ 𝒄𝒂́𝒎 𝒐̛𝒏 𝒃𝒂 𝒎𝒆̣, 𝒄𝒉𝒐 𝒃𝒂 𝒎𝒆̣ 𝒌𝒉𝒐𝒆̉ 𝒎𝒂̣𝒏𝒉”
Hầu như mỗi xế chiều, hai mẹ con đều dành thời gian nằm ôm nhau giỡn hoặc thủ thỉ một chặp rồi mới lục tục dậy nấu cơm chiều. Mấy ngày nay tự dưng nhiều lần con hay hỏi: “𝒄𝒉𝒖̛̀𝒏𝒈 𝒏𝒂̀𝒐 𝒃𝒂̀ 𝒏𝒈𝒐𝒂̣𝒊 𝒗𝒆̂̀ 𝒗𝒐̛́𝒊 𝑽𝒚? 𝒐̂𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒐𝒂̣𝒊 đ𝒂̂𝒖 𝒎𝒆̣?”.
Rồi hôm nay, sau giấc ngủ trưa, con thức dậy liền đòi lạy Phật. Hỏi vì sao, con nói: “𝑽𝒖 𝑳𝒂𝒏 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 𝒍𝒂̣𝒚 𝑷𝒉𝒂̣̂𝒕 đ𝒆̂̉ 𝒄𝒂́𝒎 𝒐̛𝒏 𝒃𝒂 𝒎𝒆̣, 𝒄𝒉𝒐 𝒃𝒂 𝒎𝒆̣ 𝒌𝒉𝒐𝒆̉ 𝒎𝒂̣𝒏𝒉”
Chưa tròn 5 tuổi mà con đã biết nói những câu này khiến Mẹ cười vui hạnh phúc, rồi ôm con để lắp vào khoảng trống trong lòng mẹ đang bắt đầu lớn dần…
Mẹ ôm con mà trong tâm tưởng như ôm cả núi sông công ơn của Ngoại đã sinh thành dưỡng dục mẹ…
Mẹ ôm con nhưng không ôm hết bao cực khổ tủi hờn mà Ngoại đã chịu đựng thay mẹ chăm lo cho hình hài bé nhỏ của con suốt 5 năm ròng rã từ khi con tượng hình trong bụng mẹ…
Mẹ ôm con mà mẹ nghe mơ hồ tiếng lòng mình nặng trĩu một nỗi gì xa cách mông lung…
Mặc kệ buổi cơm chiều chưa nấu, Mẹ ôm con lâu hơn, xiết chặt. Giọt vui giọt buồn lăn nhanh trên má mẹ, để bao lần ngón tay bé xíu của con chạm vào hai dòng ướt mặn ấy và vô tư hỏi: “𝒎𝒆̣ 𝒏𝒊́𝒏 đ𝒊 𝒔𝒂𝒐 𝒎𝒆̣ 𝒌𝒉𝒐́𝒄…”
Ôm con nhớ mẹ thương cha
Dạy con dạ gửi quê nhà hắt hiu
Vu Lan 2020
Huyền