
Ai đã từng lớn lên từ tuổi ấu thơ cho đến thanh xuân ở làng quê Nhơn Lý, một làng chài nhỏ ven biển miền trung quanh năm sóng gió, đều không thể nào quên Eogió quê mình.
Eogió nơi này quanh năm đầy gió, biển trong xanh nhìn thấy đáy, những bãi đá tròn đẻ trứng bóng nhẵn, những ghềnh đá sắc nhọn mang hình thù sắc thái khác nhau. Núi hõm xuống đá ngã nghiêng tạo thành những hang động và đá nước mây trời khắc họa thành một tuyệt tác thiên nhiên.
Tuổi ấu thơ của tôi gắn liền với con đường chông chênh mòn lỡ, núi một bên và biển một bên. Ngây thơ nụ cười, ngây thơ những cái nắm tay kết thành từng đoàn nương nhau để đi xuống bãi đá tròn đẻ trứng. Tranh nhau uống nước giếng tiên mát rượi chắt chiu chảy ra từng giọt như sữa đá đào nguyên. Những rung động đầu đời từ những cái nắm tay những bờ vai nương nhau dìu bước qua gập ghềnh đường mòn đá nẻ cũng là những kỷ niệm khó quên… tiếng cười tiếng nói chọc ghẹo nhau
Đừng mang zép đế cao cao
Coi chừng vấp đá bổ nhào vào tui…
Eogió điểm hẹn hò muôn thuở của tuổi ấu thơ những dịp tết, dịp hè những buổi chiều trốn học tha thẩn đi đập Dzú nàng ( một loại bám trên đá có vỏ nhọn lên hình chóp nón nướng lên thịt thơm ngon) tìm bắt ốc gạo khi nước thủy triều cạn tận xa khơi.
Eogió tuổi thanh xuân tôi ướp lạnh bên hang nồm, hang dơi, hang bạch lạp… bọn trai trẻ rủ nhau đi trốn cái nắng hè gió nam lao nóng như thiêu như đốt. Không quên mang theo cái nồi, bánh tráng, bao thuốc, chai mắm và không thể thiếu vài chai rượu nàng hương.
Ảnh: Internet
Ngày ấy ốc nhiều lắm với vài cái gương lặn, nửa tiếng sau đã có một nồi đầy ốc trăng ( loại ốc có vãy đá hình mặt trăng có rất nhiều ở Eogió) lượm vài cành cây khô vươn vãi nhóm lửa, vài mươi phút đã có nồi mồi nhậu thả ga. Tiếng Ghita bập bùng hát những baì tình ca sến sẩm, lũ chúng tôi tự do với không gian riêng của mình, với hạnh phúc mà chỉ có những con dân ở vùng biên địa này mới hiểu được. Chúng tôi yêu tự do nhưng những con sóng vỗ bờ không ràng buột. Chúng tôi hòa vào thiên nhiên vào biển thấm đượm trên da thịt ngâm đen xăn chắc.
Những tảng đá to chồng lên nhau tạo nên những hóc hang thú vị… tôi thích khám phá và tìm ra những địa chỉ cho riêng mình, giấu cả những xoong nồi, chén đĩa đem theo để lần sau dùng tới. Cái hang kg lớn lắm chỉ đủ chứa khoảng tầm 6 người vừa nằm ngồi lom khom thoải mái, thích nhất là trưa nắng nóng như nung chui vào hang nghe mát từng hơi thở của biển mát đến rợn người. Gió từ biển thổi qua khe lồng vào hang mát đê mê bởi thế uống rượu nơi đây khó mà say được. Bên ngoài hang là vách đá dựng đứng bên cạnh lại có mạch nước ngọt ngào nên rất tiện cho những ngày du hí.
Có thể nói giờ này nhắm mắt lại tôi có thể nhớ từng ngõ ngách, từng tảng đá, từng mép rạng lố gành Eogió thân thương và quen thuộc. Không riêng gì bản thân tôi mà gần như những thế hệ thời 6x,7x.. ai cũng đã từng là như thế. Có người lướt qua như bức tranh trong đời, có ai nhắc thì gợi lên nhung nhớ về 1kỷ niệm nào đó đã qua trong đời bên Eogió. Có người sẽ rưng rưng góc khung trời tha thiết nơi đã gởi tình yêu theo gió bên người thương thề hẹn núi sông. Có người sẽ kg quên chuyến vượt biên đầy giông tố cũng tại Eogió này nơi đẹp như tranh và luôn đóng khung bao hoài niệm.
Eogió với tôi ngày xưa là thế rất riêng rất tự do với cả khung trời… ngày nay Eogió vẫn đẹp như vậy nhưng chất liệu như đã rã rời khi mà Dzú nàng, Ốc biển, nhum sọ và những rặng san hô đã trở thành hàng hiếm. Hàu bị khai thác đập nát hết móp gành… đá đẻ đã vơi dần qua thời gian con người gánh lấy để bán cho những nhà hàng làm cảnh quan… hay đem về nhà xây dựng.
Đường được đổ bê tông rộng hơn, nhưng lại vô tình làm mất đi những đường mòn dĩ vãng… những đường mòn mà làm rộn ràng con tim tình yêu đôi lứa, nắm tay nhau rộn ràng nhịp đập bờ vai anh em tựa khẽ năm nào… Sẽ không còn những cheo leo thú vị đã làm nên chất liệu của Eogió hữu tình.
Ảnh: Internet
Rồi thời gian nữa thôi dịch vụ du lịch sẽ biến nơi ngắm bình minh và hoàng hôn đẹp nhất thành bãi rác khổng lồ. Đá cuội cứ vơi dần theo dòng người đến chơi và lượm vài viên kỷ niệm. Eogió mãi còn nhưng đã là eogió của tập đoàn họ bỏ tiền ra để mua luôn cả một vùng trời biển.
Có thể khi đọc bài này các bạn trẻ trâu sẽ nói phát triển du lịch và quảng bá hình ảnh quê hương là tự hào mình dân Nhơn Lý. Nhưng thật ra cái tự hào ấy được đánh đổi bằng sự mất tự do đi lại, hưởng thụ ngay chính trên chính quê hương ông cha ta đã chung ta dựng xây gìn giữ. Rồi sẽ được gì đây??? Những trưa hè như tôi đã kể có còn được vùi minh trong hang đá đàn hát ngủ vùi như thuở ban sơ. Có được bơi lội thỏa thích đập hàu bắt ốc cho mình vui nhậu. Đã hết rồi các bạn nhé, và xin thưa các bạn đừng có lên mặt tự hào tôi là dân xóm chài nghèo Nhơn Lý…
Tiếng hát Lệ Thu hát bài Tình Lỡ nghe sao thiết tha da diết…
“.. thôi rồi còn chi đâu em ơi… chỉ còn lại dư âm thôi,
trong cơn men say lên đắng môi….
Một vầng trăng vỡ đã thôi không chia xa
Cuộc tình đã lỡ biết bao nhiêu phong ba
Thôi rồi nay đã không còn gì thật rồi
Chỉ còn hiu hắt cơn sầu khôn nguôi….”
Trưa nay buồn lòng đến lạ, nghe nhạc và lên FB…thấy fb chị Van Lienchụp hình Eogió đường đi đã bê tông hóa to rộng hơn. Nhưng sao thô sơ và ngu si đến lạ, nó giết chết đi cái xưa cũ thầy nghệ thuật của thời gian lối mòn và tạo hóa. Nếu như họ có tấm lòng thì có thiếu gì cách để làm cho con đường dẫn xuống Eogió đẹp hơn nhưng vẫn giữ nét tự nhiên mộc mạc…
Mà thôi đã không còn là của mình xin tạ từ một Eogió FLC. Nhưng mãi mãi trong lòng tôi tình yêu với Eogió xưa là bất tử.
Dathuc Tri Nguyen. 5/8/16